Cùng sinh ra và lớn lên ở Phan Thiết, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh có bài Biển Mặn thu hút lòng người. Kim Hoàng có bài thơ Biển Tình không kém phần tình tứ, lôi cuốn. Xin giới thiệu đến mày và các độc giả blog Tứ 1 Tứ 4 ! BDT
Ngàn năm ôm nỗi xót xa
Tình dâng như sóng hóa ra bọt bèo
Bão bùng đứt cả dây neo
Tình ta đứt đoạn, cuốn theo mạn
thuyền
Đau lòng lẻ bạn chim Quyên
Anh đi không lại, lỡ duyên tình đầu
Đại dương hun hút thẳm sâu
Thuyền anh rong ruổi, biết đâu bến bờ
?
Hải Đăng thấp thỏm đợi chờ
Phong ba bão tố không mờ lòng son
Thuyền rời bến lúc Trăng non
Đến nay ai biết Trăng tròn bao phen?
Lòng ta đóng cửa cài then
Bao lâu mới hết say men tình sầu?
Giọt buồn thấm đẫm đêm thâu
Rút lòng nhả kén bắc cầu tương tư.
Đại Dương cuộn sóng gầm gừ
Thuyền về bến mới, thế là… thế ư?
Xa nhau không phút giã từ
Người về bên ấy có dư chút tình?
Ngoài kia trăm sóng rập rình
Trăng Sao nhấp nháy gợi tình lẳng lơ
Thuyền đi, bỏ bến bơ vơ
Mình ta bám víu vần thơ đợi chờ!
Yêu anh chín dại mười khờ
Chiều loang biển tím bến bờ quầng
thâm
Ta ngồi trước biển lặng câm
Cầm lòng nén ngọn sóng ngầm trào
dâng.
Thu qua, Đông đến thật gần
Hàng Dương rũ lá tần ngần xót xa
Khói sương mặt nước la đà
Hợp tan, tan hợp… hóa ra phận người!
Kim Hoàng
Đọc đi đọc lại thấy vẫn hay! Ôi thương sao cho tuổi mộng mơ đợi chờ rồi sẽ tan tành như bọt biển?
ReplyDeleteBây giờ mới biết ngọn hải đăng là biểu tương sự đợi chờ của người miền biển !
ReplyDelete