…BẠN BÈ TÔI ( 4)
2/Chuyến
đi từ thiện ở Châu Đốc
Rủ rê, dọa dẫm,dổ dành mãi mới đưa được
Sương B cùng Nguyệt cù lao đồng hành cùng nhóm từ thiện LHL đến trao học bổng
và phát quà tai trường tiểu học “C” Đa phước = An Phước tỉnh An Giang .
Nhỏ Sương B đánh cuộc với Ốc :
- Nếu mày rủ được con Như đi chơi , tao
kêu mày bằng sư phụ
Nhớ lại những lần trước , Ốc cười khì :
- Để coi sao , chỉ e rằng lực bất tòng
tâm .
Nhắc đến lần đi chơi Long Hải là nhỏ SươngB lại cười chọc quê
,Như vẫn than thở rằng về hưu rồi, thời gian trống vắng nhiều quá ,và dặn dò nếu Ốc có đi đâu rủ
Như theo với , ốc vẫn chủ trương bạn bè thì phải bình đẳng và sòng phẳng thì mới bền bỉ được .Lúc còn trẻ , Ốc
nhìn sự thành đạt của bạn bè một cách ngưỡng mộ và hảnh diện vì “ đó là bạn học của tui ” mặc dù có
một vài lần tình cờ trong một đám đông trước thái độ xa cách của một vài người
bạn ,Ốc đã ngậm ngùi, mĩm cười lùi lại ,một vài câu thơ của ai đó giống như tâm
trạng của mình chợt hiện ra “ Tôi đành mặc cảm đứng khoanh tay , đục mắt tang
thương kẻ tội đày, tôi đành câm lặng nghe ồn động , như từ xa lạ lạc về đây “ .
Khi đó Ốc đã lắc mạnh đầu, xua đi ý nghỉ và tự trách mình “ Như vậy là ganh tỵ, xấu lắm Ốc ơi,” , vì vậy trong giao tiếp Ốc vẫn cố gắng sòng phẳng để có cảm giác mình đứng ngang hàng với mọi người ,các bạn có nghỉ rằng : một cái bánh bẻ làm hai sẽ có phần nhiều và phần ít ,hãy nhận phần ít hơn , vì người nhận phần nhiều sẽ biết rằng mình nhường nhịn họ và như vậy trong quan hệ sẽ thoãi mái hơn . nghe nói vậy nhỏ Sương trợn mắt nhìn Ốc : “ Đúng, nhưng cũng có những người mày càng lùi họ càng lấn lên và khi đó trái đất không rộng ra như mày nói mà mày không còn chổ đứng, cuối cùng đành phải chia tay “ .
Ốc mĩn cười , nhìn Sương B thông cảm , cô bạn này ngàyxưa ở chung nhà trọ với ốc trong thời gian học đại học , lúc đó nhỏ Sương luôn quan tâm và nhường nhịn mọi người ,cô nàng tế nhị ,xinh đẹp , hơn bọn Ốc rất nhiều trong giao tiếp, giờ nghe nói vây , ốc cũng không nhớ được ngày xưa mình có lấn lên mỗi khi Sương B lùi lại không ta ? . Có 1 lần đi với Sương B ghé thăm Lưu thị Anh Đào nghe Đào nói : “ Hồng Cúc không có mời tao đi đám cưới con nó, nếu có tao cũng đến để gặp bạn bè cho vui ”, Ốc ngạc nhiên quá ,Hồng Cúc cô bạn giản dị ,thân thiện ,vui vẽ dể gần gủi , còn Anh Đào thì ấn tượng đầu tiên khi mới tiếp xúc là sự nhiệt tình , quan tâm đến bạn bè ,vậy thì vì đâu cả hai không thể đến gần nhau được . văng vẵng bên tai như có tiếng ai hát …Người nằm xuống nghe tiếng ru ,Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ …
Khi đó Ốc đã lắc mạnh đầu, xua đi ý nghỉ và tự trách mình “ Như vậy là ganh tỵ, xấu lắm Ốc ơi,” , vì vậy trong giao tiếp Ốc vẫn cố gắng sòng phẳng để có cảm giác mình đứng ngang hàng với mọi người ,các bạn có nghỉ rằng : một cái bánh bẻ làm hai sẽ có phần nhiều và phần ít ,hãy nhận phần ít hơn , vì người nhận phần nhiều sẽ biết rằng mình nhường nhịn họ và như vậy trong quan hệ sẽ thoãi mái hơn . nghe nói vậy nhỏ Sương trợn mắt nhìn Ốc : “ Đúng, nhưng cũng có những người mày càng lùi họ càng lấn lên và khi đó trái đất không rộng ra như mày nói mà mày không còn chổ đứng, cuối cùng đành phải chia tay “ .
Ốc mĩn cười , nhìn Sương B thông cảm , cô bạn này ngàyxưa ở chung nhà trọ với ốc trong thời gian học đại học , lúc đó nhỏ Sương luôn quan tâm và nhường nhịn mọi người ,cô nàng tế nhị ,xinh đẹp , hơn bọn Ốc rất nhiều trong giao tiếp, giờ nghe nói vây , ốc cũng không nhớ được ngày xưa mình có lấn lên mỗi khi Sương B lùi lại không ta ? . Có 1 lần đi với Sương B ghé thăm Lưu thị Anh Đào nghe Đào nói : “ Hồng Cúc không có mời tao đi đám cưới con nó, nếu có tao cũng đến để gặp bạn bè cho vui ”, Ốc ngạc nhiên quá ,Hồng Cúc cô bạn giản dị ,thân thiện ,vui vẽ dể gần gủi , còn Anh Đào thì ấn tượng đầu tiên khi mới tiếp xúc là sự nhiệt tình , quan tâm đến bạn bè ,vậy thì vì đâu cả hai không thể đến gần nhau được . văng vẵng bên tai như có tiếng ai hát …Người nằm xuống nghe tiếng ru ,Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ …
Hởi ơi , Ốc gạo có bệnh hay nói bắt
quàng ,đang nói về chuyện rủ nhỏ Như đi Long hải ,Ốc đang hăng hái , sục sôi bầu
nhiệt huyết , muốn làm sư phụ nhỏ Sương B ,muốn cải tạo cho nhỏ Như hòa đồng với
mọi người , muốn bạn bè đông đủ ngồi lại với nhau …Rủ nhỏ Như đi Long hải , nó
hỏi : “ Đi làm sao ? ” , “ thì một người bỏ tiền ra, cuối cùng cộng lại chia đều
ra” .Như nhăn nhó : “ Cái lưng tao bị phỏng chưa lành hẳn , đi cho chết sao
?tao đâu có ăn hải sản được , đâu dám tắm biển , thôi hẹn dịp khác, mày rủ tao
sẽ đi ” Bọn óc 3 đưá Kim loan ( lính của Hồng Cúc), Hạnh , và Sương B đi ra
Long Hải , nhỏ Sương cười chọc quê
: “ làm sư phụ tao khó lắm Hạnh ơi ” , Ốc cười cười gọi điện thoại cho Như . Nhe cô nàng hỏi :
-Tụi bây đang ở đâu vậy
-Tụi tao tới Long Hải rồi , mày không
đi uổng quá, kỳ này tao chi trả hết cho Sương B
Giọng Như thãng thốt :
-Mày dám bao việt kiều ?
- Có sao đâu , Việt kiều bao Việt nam
là chuyện thường tình , lần này tao chảnh .VN bao VK mới hay chứ , nói vậy chứ
con nhỏ Sương nó bỏ hơn 1 triệu mua cua , mua tôm ăn đã đời luôn .
-Trời ơi , sao mày không nói vậy cho tao đi với
Nhìn nhỏ Sương B đang nín cười đỏ hết mặt,
con Loan thì lắcđầu ,Ốc cười khà khà :
- Thì tao rủ mày rồi , mày nói đi thì
mày chết , tao đâu có muốn đưa bạn bè vào chổ chết ,thôi hẹn lần sau đi .
- Ừa , thì lần sau đi, vết thương tao
cũng còn đỏ lắm .
Lần đi Châu đốc cũng vậy ,nghe Ốc nói
650 ngàn tiền xe, (bao tiền khách sạn 1 đêm và một bữa ăn trưa , Như dãy nãy :
- Sao mắc vậy, để tao hỏi con Đào coi,
nó tổ chức đâu có tới nhiêu đó
-Đi TỪ THIỆN chị hai ơi ,Ốc, con Loan ,
con Sương mỗi đứa cho luôn 1triệu đồng ,nó phát 150 phần học bổng : 500 ngàn đồng,cặp học sinh ,
sách vỡ , và sản phẫm dinh dưỡng ( Sữa, bánh ,đường ), nếu tao có điều kiện tao
cho nhiều hơn nữa ,toàn là trẻ em
người Chăm , nếu mày khó khăn thì đóng đủ 650 ngàn thôi,tao bảo đãm tính toán
xít xao , tại ở xa lắm ,sát biên giới, phải đi honda ôm , chứ xe không vào được
.
Nghe hụt hẩng vô cùng , đúng là xã hội
, mỗi người một suy nghỉ ,thương Kim Loan quá , nhiều lần ốc rủ nó đi ăn sáng ,
nó nói :
-Thôi ăn cơm nguội đi chị ,để dành tiền
đi từ thiện cho người nghèo ,còn nhiều người khổ hơn mình .
Ốc ngán món cơm nguội quá ,nhưng nghe
Loan nói , thay vì buổi sáng ăn tô hủ tíu 20 ngàn , ăn một gói xôi 5 ngàn cũng
xong , 15 ngàn còn lại đổi tiền lẽ cho trẻ em , ít ra cũng thấy được 3 gương mặt tươi cười rạng rở của các em .
Đôi lúc Ốc tự nghỉ “ Nếu mình biết CHẮT-MÓT
, có một đồng tròn , bòn thêm một đồng méo để kéo thành một đồng tròn và tiếp tục
bòn thêm một đồng méo … thì bây giờ Ốc cũng như một số người nhìn số tiền gởi ngân hàng tăng dần làm
niềm vui ,làm lẽ sống , và khi chết
đi chắc Ốc sẽ nuối tiếc lắm vì chưa một lần dám ngẩng cao đầu nói với mọi người
“Nhân nghĩa tợ thiên kim , tiền tài như phấn thổ ” mặc dù thú thật đôi lúc cái phấn thổ đó nó cũng làm khổ ốc vô cùng .
Đúng 5 giờ 30’ đến điểm tập trung tại
nhà Văn hóa lao động quận 1 ,mọi người cùng phụ khuân hàng lên xe ,các em phần
đông đều trẻ , có một số đạo , diển viên người mẫu như : Đức Hải ,Ôn Bích Hằng
,Khánh Vân , Nguyễn Chương …. , những tiết mục tấu hài ,làm không khí trên xe đở nhàm chán .mọi
người cười vui vẻ .
13 giờ hơn ,xe đến Châu Đốc ,nhận phòng
,nghỉ ngơi , ăn trưa xong , đoàn đi núi Sam viếng chùa bà , buổi chiều cả đoàn đến trường tiểu học An Phước ăn cháo gà ,Minh An trưởng nhóm kể rằng
: ngày xưa trường này cũng nghèo lắm , đoàn cấp học bổng 3 năm liền , năm ngoái
được trên rót kinh phí xây dựng nên mọi người mới thấy khang trang như vậy,
nghe Đoàn về An Giang , hiệu trưởng trường mời mình đến đãi cháo gà để cám ơn .
nhỏ Sương B vừa ăn vừa đập muỗi ,khu này nhiều nhà sàn , kênh rạch ,bàn ăn dọn
ngoài sân trường ,ngay hòn non bộ nên muỗi nhiều quá, thôi thì vừa ăn vừa vỗ
tay tán thưởng vậy .tội nghiệp cho Nguyệt, ăn chay nên chỉ ăn được bún và muối ớt. Sương nói :
-Gà này chắc gà đi bộ,tao ăn nghe thịt
dai ngon quá, nhưng cháo hơi ngọt.
-Vùng này gần campuchia nên người ta ăn
ngọt lắm ,
Nhớ lại mấy lần đi từ thiện ở Campuchia
, vào quán ăn mì ,bàn nào cũng có một hủ đường , dân bản xứ xúc đường bỏ vào tô
mì , bún , hủ tíu …giống như đang ăn chè , đúng là khẩu vị mỗi nơi mỗi khác .
Trong khi ăn, nhìn Ôn Bich Hằng tấu hài
với nhóm Minh Long , Minh Tuấn, Đức Hải
cũng vui vui .
Về khách sạn ngủ một đêm ngon lành ,
sáng hôm sau xuất phát đên điểm phát học bổng .vì đường nhỏ ,xe không vào được
, hơn 20 xe gắn máy của thày cô và phụ huynh học sinh chờ sẳn đưa mọi người đi
gần 5 km đến trường , hàng hóa được chuyễn vào bằng xe bò .nhìn Sương B , Nguyệt
hăng hái tham gia chuyễn hàng hóa, ốc mừng quá, nổi e ngại sợ bạn mình kiêu kỳ
không hòa minh vui vẽ với bạn bè
biến mất, các em biểu diển văn nghệ chà mừng khách , đặc biệt không tìm đâu được
một học sinh phì nhiêu như mấy đứa cháu của ốc ,em học sinh lớp 5 nhỏ xíu , ốm
tong teo là học sinh giỏi 3 năm liền ,nếu đứng gần thằng Bon( lớp 1 ) của Ốc chắc cũng bị lép .
Phát quà xong, nhà trường đãi đoàn một
bữa cơm toàn là cá : cá chiên , cá kho , lẫu cá …ngon tuyệt vời ,cũng có thể do
sự hiếu khách , quí mến của địa phương làm mình thấy ăn ngon hơn .
Ăn xong ,tranh thủ chạy qua miếu Nhị
Vương gần trường học ,xem cúng kiến ,lên đồng , mọi người tin tưởng chuyện Ông
Cọp đang nhập xác về chữa bệnh, Đúng là càng lạc hậu, càng mê tín và càng
..nghèo
Tranh thủ về khách sạn, trả phòng trước
12 giờ, đoàn lại lên xe ra chợ
Châu đốc , mua vớ vẫn một vài món làm quà, xe lăn bánh về sài gòn ,trên đường về
ghé quán Vân mập, lại một phen hú vía , tìm hoài không gặp nhỏ Sương đâu ,gỏ cửa
từng toilett, nhìn trên xe ko thấy
,cả đoàn nhốn nháo chạy tìm phụ , cuối cùng do mệt quá, Sương nằm trên xe ,thở phào nhẹ nhõm ,suýt chút không biết
phải làm sao ?
Đến nơi , đã hơn 20 giờ , chia tay và hẹn
ngày tái ngộ ,bọn Ốc lại lên taxi về nhà …
Hạnh Ốc Gạo