Thursday, May 22, 2014

Một vài hình ảnh của Sương Trầm ở Mỹ

Sương Trầm tái ngộ Phương Lan







Đồng Huỳnh Của và Sương Trầm


Saturday, May 10, 2014

BẦU TRỜI ĐÊM

BẦU TRỜI ĐÊM

Nghìn sao lấp lánh lung linh
Bao la vũ trụ hành tinh quanh mình
Trời cao cho nỗi phân mình
Phận mình bé nhỏ..chợt tình bao la

Thinh không lặng lẽ mái nhà
Ngàn năm vạn vật vẫn là đổi thay
Bao năm Trái đất còn xoay?
Đời đời tiếp nối vô thường nhân sinh

Ngắm riêng Trời Đất một mình
Lẻ loi tâm tưởng cho tình cùng Sao
Ngắn dài..đời chẳng là bao
Một mình một cõi..hư hao thân gầy..

HNGH 28.04.2014


ẢO MỘNG.

Thẩn thờ ngơ ngẩn vào ra.
Đèn đêm rọi bóng mơ là bóng ai
Nhớ nhau thức trắng canh dài.
Năm canh gối chiếc chia hai mảnh hồn.

Ký ức chỉ tưởng trong lòng.
AI ngờ nỗi nhớ trào luôn ra ngoài
Mơ màng ảo mộng lâu đài.
Thoáng qua một chút tưởng dài ngàn năm.

Nhớ anh gặp đêm trăng rằm.
Cùng anh dạo phố tay cầm lấy tay,
Hoa tình một chút hương say.
Bỗng mây nhè nhẹ lá bay từ từ.

Nhìn làn mây trắng tâm tư.
Hoa lan vừa nở hương lành ngát thơm
Một mình rộng mở tay ôm.
Giấc mơ ảo mộng chiều hôm nhớ đời!

T.Hồng 07.05.2014

Friday, May 2, 2014

BẠN BÈ TÔI


BẠN BÈ TÔI ….

1/Đi thăm 3Đạo :Nghe kể chuyện 3 Đạo bệnh ,được đưa từ Mỹ về quê nhà, trong lòng Ốc cũng bồi hồi ,định khi nào anh Long về Bh cả hai cùng ghé thăm , nhưng  chờ hoài, công việc trên rừng đầu mùa mưa nhiều quá, thôi đành rủ Sương B cùng nhau đi thăm 3 Đạo đẻ lòng cảm thấy nhẹ nhàng …

 

Đi sau lưng Sương B vào con hẽm nhỏ ,Ốc khệ nệ bê mấy trái bưởi ,nhỏ Sương quay lai chờ và nói :

- mày đưa tao xách cho , thấy mày lệch bệch như con vịt bầu ,mà nảy giờ mày có nhớ đường đi không Hạnh ?

-Mày biết tao bị bệnh “mù đường” mà ,nó lòng vòng như mê cung , nhớ được mới lạ .

Đến nhà 3 Đạo, thì anh đã chạy ra đường đón bọn Hạnh bằng một con hẽm khác , lại phải gọi điện thoại , Khi gặp 3 Đạo, Ốc ngạc nhiên , anh  trông đâu có vẽ gì là bệnh , chỉ giống một ông già , hơi chậm chạp mà thôi ,Ở anh ,mọi cái đều bình thường như …bình thường , tiếp xúc một lúc, mới biết  anh đã cố gắng rất nhiều để có được cái bình thường như mọi người , cơ thể không còn sức lực, hai tay không cầm nổi được vật nặng ½ kg , đã ngồi bẹp xuống đất là không thể tự đứng lên được , xót xa lắm , nhưng không dám lộ vẽ thương cảm ra ngoài vì sợ anh tủi thân .Nghe anh đọc bài thơ “ Ái Khanh ” lại càng thấy đau lòng ,Ốc tự nghỉ “Quân Vương đã mất ngôi rồi, Ái khanh cũng chỉ là hồi ức thôi “ Lặng thinh chăm chú nghe, nhưng mắt cảm thấy cay cay …thôi thì để cho bạn mình “… còn một chút gì để nhớ ,để thương …

3Đạo kể chuyện cùng bạn bè ghé thăm Trần văn Lợi ( Tứ 6 ) ,đúng là bệnh nhân này  thăm bệnh nhân kia ,anh nói : “ Nó còn bệnh nhiều hơn anh ”, “ Hạnh biết , em vẫn thường hỏi thăm ”, lặng người nghỉ đến hoàn cảnh của Trần Lợi ,anh nằm một chổ nhưng chắc không an tâm : một người vợ với đủ thứ bệnh tật có thể lăn đùng ra bất cứ lúc nào, một thằng con bệnh dawn to xác nhưng trí óc thô thiển…Hởi ơi , cuộc đời sao nhiều nổi bất công !

Không thể nào nhịn được cười khi nghe Sương B kể chuyện Tuyết Mai đã thật tình khuyên 3 Đạo “|Hồi còn trẻ có tạo nghiệp gì nặng lắm không,thôi bây giờ bị như vậy, cố gắng tu hành đi .Tu đi Đạo ơi , tu đi Đạo! ” Nghe thì thấy bình thường, nhưng lọt vào tai mấy ông quỷ quái thì là chuyện khác, anh vừa nín cười vừa trả lời “ Rồi, rồi ,…chắc chắc là Đạo tu , nhưng Tuyết Mai chỉ giùm Đạo tu ở đâu bây giờ ….”.

Vài ngày sau gặp Minh cải lương ,anh kể : “ hôm nọ tui chở thằng Đạo đến thăm Sương B , nói chuyện một hồi nó đòi đi restroom .  Sương giật mình : không được, vô đó trơn trọt, ông té là chết tui ,bây giờ ông ra ngoài vườn , rộng thênh thang , tha hồ thả bom, Sau khi giải quyết xong nổi buồn ,nhìn qua hàng rào, nhà bên kia có một người đàn ông đang tắm khỏa thân ,trên đường về nó đưa cho tui 100 ngàn ,kêu đánh con tôm ,trúng ngay lô đầu được 7 triệu ” trời đất , Việt kiều cũng biết đánh đề ,hôm nào phải bắt 3 Đạo đãi 1 chầu lẩu tôm ở 5 Ri mới được .

Ốc Gạo