Saturday, April 6, 2013

Thơ

HỒN NHIÊN

Em là cô gái tuổi còn xanh
Tuổi của măng non lẫn mộng vàng
Em biết yêu đương tuổi mười bốn
Khi môi chưa đủ thắm màu son

Em như cô gái gốc khuê môn
Tuổi em đã sát tuổi trăng tròn
Bướm ong chập chờn tha hồ lượn
Em làm hoa nở giữa cơn giông

Em tiếc đài hoa tiếc cánh hoa
Sao sớm để cho bay la đà
Để mất hồn nhiên trong nắng sớm?
Đã sớm làm quen với điệu đà?

Em vẫn là em có phải không?
Dẫu trong khuê các trong lầu son
Em vẫn muốn làm sương rơi chậm?
Em muốn làm mây phải ngừng trông?

Em biết tình em lắm phải không?
Để cho tim chả nỡ ủ Đông
Em cứ ngang nhiên cho vẫy gọi?
Cuốn theo vòng xoáy của cơn giông?

Em vẫn còn thương lắm phải không?
Dù em không thỏa ước tình trông
Tình mãi mãi trôi xa biên giới
Giờ tim rướm máu nỗi thương nồng?

Em vẫn nhìn gương sáng chiều hôm
Nhìn hoa héo úa mỏi mòn ' ton'
Hồn hoa tuy không là tan vỡ
Em chỉ ngẩn ngơ tuổi hoàng hôn

Em vẫn là em. Là chính em?
Tình ngày xưa ấy vẫn dầy thêm?
Em cứ thiết tha cùng năm tháng
Để dành cho em chút hồn nhiên

HNGH ( Tặng Trang) 19.03.2013

No comments:

Post a Comment