Wednesday, April 10, 2013


Tản mạn về sự Khập khểnh


Trong cuộc sống nếu mình so sánh ,sẻ thấy tòan là khập khẻnh thôi , chung quanh ta không có kẻ thù ,chỉ có bạn nhưng ...chưa thông cãm ... . Bạn còn sống là còn hạnh phúc, còn yêu thương và cám ơn đời ., Với những lần thất bại chua cay ,là những cái chúng ta so sánh . Có những bài thơ vô tình đọc được ,chỉ ghi tên tác giả vô danh, ( nhưng cũng có người nói của Nguyễn Trung Kiên )nhưng đọc lên nao nao trong dạ... ôi cuộc đời khập khểnh vậy sao



Đôi dép



Bài thơ đầu anh viết tặng em 
Là bài thơ nói về đôi dép 
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết 
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ 
Có yêu đâu mà chẳng rời nữa bước 
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược 
Lên thãm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao 
Cùng chia sẻ sức người chà đạp 
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác 
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi 
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh 
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu 
Cũng như mình trong những phút vắng nhau 
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía 
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh 
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành 
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối 
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt có đôi 
Không thiếu nhau trên những bước đường đời 
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái 
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại

Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung 
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song 
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc 
Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia 
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa 
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác 
Hay cố lê bên những gì phế thải

Sống âm thầm nơi xó góc tối đen 
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn 
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn 
Ngày ra đi không một người đưa tiễn

Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia 
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa 
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc 
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc 
Bước song hành một dạ đến ngàn thu "

Và sau đó có người gởi cho bài thơ về đôi tất

Bài thơ về đôi tất 
Bài thơ này anh đang viết tặng em. 
Là bài thơ anh viết về đôi vớ. 
Khi nỗi nhớ trong lòng thêm da diết. 
Vật tầm thường như đôi vớ sẽ hoá thơ. 

Hai chiếc vớ kia gặp gỡ tự bao giờ. 
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước. 
Cùng gánh vác những mùi không ngữơi được. 
Từ đôi chân người bước vội quãng đường xa. 

Càng bước càng mùi không kẻ thúi người thơm. 
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp. 
Dẫu rách một bên nhưng người không hề dzục. 
Bởi đã có đôi giày che chắn cả đôi bên. 

Nếu ngày mai một chiếc vớ mất đi. 
Người ta có thể chỉ mang vào một chiếc. 
Nhưng nếu bạn bè đứa nào vô tình không biết. 
Kéo ống quần thì...ôi mặt mũi còn đâu. 

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau. 
Lòng thấy lạ như mang giày không mang vớ. 
Dẫu biết rằng chân đã có giày che chắn. 
Nhưng mang giaỳ, không vớ vẫn thấy sao sao. 

Đôi vớ vô tri khắng khít bước song hành. 
Chúng đã thề, chẳng rách cùng một lúc. 
Bởi như thế người đời chưa muốn dzục. 
Đợi rách chiếc kia rồi mới mang dzục cả đôi. 

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời. 
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái. 
Nhưng anh vẫn thường mang chiếc trái vào chân phải. 
Chiếc phải vào chân trái cũng chẳng sao. 

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song. 
Sẽ dừng lại nếu chó tha một chiếc. 
Chỉ còn một thì ngươì ta hay tiếc . 
Nên cố tìm con chó để lấy lại chiếc kia.

Nếu so sánh thì thật là khập khểnh , khi đọc xong chỉ muốn mĩn cười thôi . trong tình yêu cũng còn nhiều ...nhiều lắm . Cũng như câu chuyện về đôi găng tay sau đây :
Có một đôi bạn cùng học chung một trường nhưng khác lớp. Họ đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm vui buồn trong suốt cuộc đời sinh viên, để đến một ngày theo quy luật hợp rồi tan. Trăng tròn rồi trăng lại khuyết, đôi bạn chia tay nhau để theo đuổi những ước mơ, hoài bão của mình. Trước lúc chia tay để mỗi người đi đến một nẻo đường của Tổ quốc, người con gái ngậm ngùi kể chuyện về 2 đôi găng tay.

Mùa Noel trước, người con trai tặng cho người con gái một đôi găng tay dễ thương và xinh xắn. Người con gái đón nhận món quà với niềm hạnh phúc bất ngờ. Có một điều thật lạ, ít khi người con trai thấy cô bạn của mình đeo găng tay do mình tặng, nhưng người con trai vẫn không hỏi một lời nào. Người đó đâu hay rằng, chính nhờ món quà ý nghĩa đó mà người con gái có đủ can đảm để cùng chung bước với người con trai. Một điều may mắn, cũng chính đôi găng ấy đã sưởi ấm con tim của cô gái trong suốt mùa đông lạnh giá. Và cô gái vẫn luôn ấp ủ một tình cảm lạ len lõi vào tâm hồn mình để rồi không nói lên được điều gì.Và cho đến một ngày, ngày này cách mùa Noel trước những 1 năm. Người con gái cũng mong rằng anh bạn của cô ta cũng nhận được thứ tình cảm ấm áp chân tình như mình từng được nhận. Cô gái đã mua một đôi găng tay mới nhưng không để thay thế đôi găng cũ của mình và mong dợi đến ngày Noel. Nhưng kết quả thật bất ngờ ngoài suy nghĩ và mong muốn của cô gái.

Đêm Noel, cô gái ra về với nỗi lòng ngổn ngang cùng đôi găng tay không người nhận. Cô gái đem 2 đôi găng tay, 1 mới 1 cũ dán lên bức tường trong phòng mình với mong muốn chúng sẽ luôn có đôi có bạn, sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời, và cô gái mong được nhìn thấy chúng mỗi ngày.


Đôi găng cũ không còn đủ sức để sưởi ấm tâm hồn cô gái nữa và đôi găng mới cũng không có cơ hội để sưởi ấm cho ai đó nữa. Chúng không còn mang sứ mệnh trọng đại là sưởi ấm cho đôi bạn ấy nữa và không còn mang ý nghĩa như lúc đầu. Được một thời gian không lâu, găng tay mới không còn muốn chung bước nữa, nó tự tách ra khỏi bức tường, rơi xuống đất và đi theo một hướng khác, hướng không có đôi găng cũ cùng đi.Đôi găng cũ với hy vọng sẽ vẫn mãi được chung bước cùng đôi găng mới, nhưng nó đâu biết rằng "hy vọng cũng là niềm tuyệt vọng". Đôi găng mới không quay trở lại và tự tìm một hướng đi khác cho riêng mình.

Đôi găng cũ quá mệt mỏi, luôn cảm giác nỗi cô dơn, lẻ bạn vây kín mình, không còn đủ sức để chờ đợi nữa, đành để cho mình rơi tự do giữa khoảng không vô định.Cho đến lúc này , người con gái chợt nhận ra 1 điều rằng: "Hai đôi găng tay như hai đường thẳng song song, chúng ở bên cạnh nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau chia sẻ những vui buồn nhưng sẽ không bao giờ gặp nhau ở nơi cuối đường mặc dù 2 đường thẳng song song vẫn gặp nhau ở vô cùng...". Nhưng có một điều mà cô gái vẫn mong được nói cùng người con trai, cũng như những gì đôi găng cũ muốn nói cùng đôi găng mới: "Bạn thương ơi! Hãy nhớ rằng, khi bạn thành công nhất, khi bạn hạnh phúc nhất, khi bạn vui sướng nhất hay khi bạn tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, chán nản nhất thì hãy nhớ rằng dù lúc đó tôi đang ở rất xa bạn nhưng vẫn mãi là hậu phương vững chắc của bạn, vẫn luôn dõi theo bạn và mong muốn chia sẻ cùng bạn những vui buồn.Hãy nhớ đến tôi dù một giây phút ngắn ngủi bạn nhé. Cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với hai chúng ta. Chúc bạn đạt được thành công như ý, luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Cầu mong bạn luôn sống trong vòng tay yêu thương của bạn bè và gia đình. Hãy sống tốt như bạn từng sống bạn nhé".

Tuổi trẻ -Tuổi già, tóc đen -tóc trắng ,niềm ưu tư trăn trở bao đời , đọc bài thơ SỢI TÓC chạnh lòng ,chỉ nháy mắt đầu xanh-đầu bạc ....


SỢI TÓC



Em tặng tôi sợi tóc của em 
Rồi ngày tháng vèo trôi em không nhớ nữa
Năm mươi năm sau 
Khi tìm về chốn cũ 
Tôi gặp một bà già tóc bạc 
Bà chẳng biết tôi 
Tôi tặng bà sợi tóc
Bà khóc
Sợi tóc vẫn còn đen
( Phạm Đình Ân)

Chao ơi , chỉ có thể dùng 4 câu thơ của Lê Thánh Tôn ( Vô Nhị Thượng nhân )để nói lên tất cả :
Sinh như trước sam 
Tử như thoát khổ. 
Tự cổ cập kim, 
Cánh vô dị lộ.
(Sống như mặc áo, 
Chết như cởi quần. 
Xưa nay vô cùng, 
Không đường nào khác ).

Hạnh Ốc Gạo

1 comment:

  1. Hôm nọ đến thăm, chỉ có một chiếc dép ở nhà, còn một chiếc ở trên rẫy. Nếu có lần tới, hy vọng sẽ gặp cả đôi...

    ReplyDelete