Saturday, October 26, 2013

Cảm Thán Trong Mưa



Mưa ! mưa! mưa!.....nhà nông vui ...; thương gia buồn ...; mình ...vô tư ???? Có phải vì trời mưa mà mình thành ngớ ngẩn??? - Có phải vì trời mưa mà nước mắt chợt rơi ....Nhớ ngày xưa ..lần đầu xa nhà ,mỗi lân mưa là ngồi nhìn về hướng quê nhà mà ...khóc .





Ngồi nhìn mưa mà nhớ lúc 11 -12 tuổi , lớn nhưng vẫn ngây ngô ,cởi truồng chạy tắm ngoài mưa . khi nghe ông anh hàng xóm la rầy : Em lớn rồi nha Hạnh ! Khi đó mới giật mình, thấy mình chợt lớn và ngượng ngùng không dám nhìn ai .. Từng giọt mưa sợi dài .sợi vắn , nhớ chuyện cười mẹ kể ngày xưa : ( Một cô gái nết na xinh đẹp, nhưng chỉ phải cái tội ham ăn. Ngồi trước cửa nhà, gánh hàng rong nào đi qua cũng đều không lọt khỏi mắt cô ấy! Đến khi lấy chồng, gặp phải anh chồng hắc ám, nghe nhắc tới hàng vặt, quà rong là đã đùng đùng nổi giận. Một hôm, hai vợ chồng đang nằm nghỉ, bỗng gió kéo đến ào ào rồi mưa như trút nước.Chồng bảo:- “Em ra xem trời thế nào.” .Chị vợ đến bên cửa sổ nhìn rồi nói: -“ Anh ơi mưa to lắm, có giọt dài như bánh canh, giọt ngắn như bánh lọt...” Chồng giận đập giường rầm rầm:-“ Kêu cô xem mưa lớn, mưa nhỏ, nước nhiều, nước ít lại nói gì có bánh trong đó, tôi đập chết bây giờ!”  Vợ tím mặt đến xem lại rồi thưa:- “Trời mưa to thiệt, chỗ nước lên cao dày như bánh phồng, chỗ mỏng như bánh tráng vậy đó” .Lần này chịu hết nổi, anh chồng phóng xuống quất cho mấy cái bạt tay.Chị vợ nấp trong góc cột mà khóc bù lu bù loa:- “Ai có chồng cũng hiền khô, mình có chồng gì nóng như... cái bánh cam. May mà tôi né kịp, anh đánh trúng hai cái bánh bao của tôi, nếu không, anh đã đập gãy bánh chè tôi rồi! Hu... hu” )


Ước gì còn mẹ trên đời ,những lúc trời mưa rúc vào lòng mẹ ...nghe mẹ dặn dò : con gái phải ..thế này ; con gái ...phải thế nọ ...nghe mẹ kể chuyện ngày xưa ...làm dâu cực khổ . Bụng nghỉ thầm : Con thì trong nhờ , đục hổng chịu mẹ ơi ! Bây giờ mới thấm thía câu ; Mẹ già như trái chín cây, gió lay mẹ rụng con thời mồ côi ...Nhớ những lúc gặp chuyện đau lòng , tôi vẫn thường hay gọi ; Má ơi ! ...rồi tự khóc một mình .... Bây giờ ...thèm sống lại thời thơ ấu , thèm hồn nhiên vô tư lự ..ko lo buồn cơm áo gạo tiền , ko đắn đo tình đời đen bạc ...Nhìn vào gương mái tóc đần dần đổi màu theo ngày tháng, thời gian in dấu ấn trên vầng trán suy tư, nhìn từng dấu chân chim nơi cuối mắt , gẫm lại đời mình tay trắng vẫn trắng tay .... buồn ơi ...nước mắt lại rơi ... Bạn bè mình từng đứa ra đi , hao mòn...giãm dần theo ngày tháng ... ngày mai, tuần tới, tháng sau ,năm nữa ...sẻ là ai tiếp nuối ra đi ? là mình hay là bạn , mình khóc người hay người khóc tiển mình ? Nhớ những đứa bạn ko còn gặp lại , thương bạn bè đang nằm chờ chết trên giường ...Mưa buồn ..hay tôi buồn ... Mưa rơi hay nước mắt tôi rơi ...có tiếng hát như vang lên trong lòng “ …Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy người đưa…..”


May thay ! mưa đã tạnh ...trời bừng sáng sau cơn mưa ... Chỉ là một phút yếu lòng, chỉ là một nổi buồn phiền vẫn vơ ...


Hạnh Ốc Gạo (phu nhân của Đổ  Hữu Long)

No comments:

Post a Comment