MỘT NGÀY LẠI TRÔI
Nỗi
ám ảnh về một ngày mới như chợt tan biến khi sáng sớm mở computer và đã
nhận lời mời uống cafe của cô em gái xứ Kangouru. Xách xe ra chở con đi
học như thường lệ và sau khi đã để lại lời hẹn. Hôm nay, tôi bước ra
thế giới ban ngày như được lột vỏ. Tôi sẽ thưởng thức cái không khí cafe
sáng với bạn xưa tại một quán bình dân ven đường sau khi con đã đến
trường.Dặn lòng là khi về sẽ bật fb để uống thêm ly nữa với người em gái. Kẻo không cô ta lại giận!
Đã
có bạn ngồi chờ sẵn. Một nụ cười chào của cả hai khiến lòng ấm áp. Ly
cafe đá ngon lành mang ra. Tôi nhắp ngụm đầu tiên. Hương vị cafe thơm
chảy xuống cổ họng. Tôi nhắm mắt hít một hơi thật nhẹ.
Buổi sáng
trong lành nơi con ngõ nhỏ. Xe cộ chạy qua lại làm vui con mắt. Tôi cứ
nhìn mọi hướng như thể tìm lại cảm giác ngày xưa. Những ngày uống cafe
quán Tuyệt. Nhưng giờ đã khác xa. Không còn nhạc tiền chiến xập xình.
Không còn những chuyện sôi nổi hào hứng của tuổi trẻ mà thay vào đó là
cảnh tĩnh lặng trong tâm
hồn. Tôi đi tìm cái thư thái gợn lòng. Cho tôi cái chất men động lực
đầu tiên trong ngày, để lát nữa đây lại trở về nhà và bắt đầu một công
việc nhàm chán đến tối. Tôi đi tìm cái thanh thản thoát tục cho hồn tôi!
Câu
chuyện thỉnh thoảng xoay quanh về đời sống, về gợi nhớ cảnh đi làm xưa
kia trong công ty hay hỏi thăm nhau mỗi ngày như để nối kết, như thể cho
và nhận. Để tôi thoát khỏi cái cô đơn xa vắng với bên ngoài. Tôi cảm
thấy thư thái và đầu óc thật nhẹ nhàng, sau hàng tràng nụ cười ý nhị
hoặc châm biếm người đời hoặc chọc ghẹo lẫn nhau.
Nụ cười sảng khoái
của bạn làm tôi vui lây khi tôi nhắc cảnh vợ hắn ghen tuông lồng lộn
trong công ty. Người phụ nữ thương chồng tuyệt đối và có những lời chửi
bới dữ dội.
Một thoáng buồn khi cả hai nhớ lại. Hai người con trai của hắn đã chùm
chụm nhau mà chết dưới lòng sông đoạn Tân mai cùng người cháu gái cùng
trong một ngày, khi tìm cách cứu nhau. Một cái chết thảm thương!Tôi dự
tang lễ cạnh ba cái hòm lạnh lẽo nho nhỏ mà chết điếng cho bạn. Một tang
lễ giản đơn tại nghĩa trang gần nhà tôi cách nay đã gần chục năm vẫn
làm tôi bần thần khi nghĩ đến.
Đã đến giờ phải về cho vợ đi chợ. Nửa
tiếng với bên ngoài đã đủ lắm rồi! Còn người em gái đang chờ uống cafe
và sẽ chat với tôi đủ thứ chuyện hầm bà lằng. Nếu không dừng là có thể
lên đến vài tiếng cũng chưa dứt. Một kỷ lục và cả một nghệ thuật biết
cách kéo dài. Chỉ ngưng khi có việc hoặc thấm mệt. Thông thường là tôi
chịu thua
trước!
Trả tiền cafe xong cho ba người. Tôi từ giã và hẹn ngày mốt
gặp lại. Chúng tôi đã thỏa thuận sẽ chơi như Mỹ. Sẽ xoay tour trả tiền
để không ai mắc nợ ai! Một ngày mới lại trôi qua khi về nhà. Ngày mốt
tôi sẽ lại ra để lại hưởng cái thú thanh tao buổi sáng trong ngày.Tuần
ba buổi cho ngày ngày phôi pha!
HNGH 21.03.2013
No comments:
Post a Comment