BẠN BÈ TÔI
BẠN BÈ TÔI ….
1/Đi thăm
3Đạo :Nghe kể chuyện 3 Đạo bệnh ,được đưa từ Mỹ về quê nhà, trong lòng Ốc cũng
bồi hồi ,định khi nào anh Long về Bh cả hai cùng ghé thăm , nhưng chờ hoài, công việc trên rừng đầu mùa
mưa nhiều quá, thôi đành rủ Sương B cùng nhau đi thăm 3 Đạo đẻ lòng cảm thấy nhẹ
nhàng …
Đi sau lưng Sương B vào con hẽm nhỏ ,Ốc khệ nệ bê
mấy trái bưởi ,nhỏ Sương quay lai chờ và nói :
- mày đưa tao xách cho , thấy mày lệch bệch như con
vịt bầu ,mà nảy giờ mày có nhớ đường đi không Hạnh ?
-Mày biết tao bị bệnh “mù đường” mà ,nó lòng vòng
như mê cung , nhớ được mới lạ .
Đến nhà 3 Đạo, thì anh đã chạy ra đường đón bọn Hạnh
bằng một con hẽm khác , lại phải gọi điện thoại , Khi gặp 3 Đạo, Ốc ngạc nhiên
, anh trông đâu có vẽ gì là bệnh ,
chỉ giống một ông già , hơi chậm chạp mà thôi ,Ở anh ,mọi cái đều bình thường
như …bình thường , tiếp xúc một lúc, mới biết anh đã cố gắng rất nhiều để có được cái bình thường như mọi
người , cơ thể không còn sức lực, hai tay không cầm nổi được vật nặng ½ kg , đã
ngồi bẹp xuống đất là không thể tự đứng lên được , xót xa lắm , nhưng không dám
lộ vẽ thương cảm ra ngoài vì sợ anh tủi thân .Nghe anh đọc bài thơ “ Ái Khanh ”
lại càng thấy đau lòng ,Ốc tự nghỉ “Quân Vương đã mất ngôi rồi, Ái khanh cũng
chỉ là hồi ức thôi “ Lặng thinh chăm chú nghe, nhưng mắt cảm thấy cay cay …thôi
thì để cho bạn mình “… còn một chút gì để nhớ ,để thương …
3Đạo kể chuyện cùng bạn bè ghé thăm Trần văn Lợi (
Tứ 6 ) ,đúng là bệnh nhân này thăm
bệnh nhân kia ,anh nói : “ Nó còn bệnh nhiều hơn anh ”, “ Hạnh biết , em vẫn
thường hỏi thăm ”, lặng người nghỉ đến hoàn cảnh của Trần Lợi ,anh nằm một chổ
nhưng chắc không an tâm : một người vợ với đủ thứ bệnh tật có thể lăn đùng ra
bất cứ lúc nào, một thằng con bệnh dawn to xác nhưng trí óc thô thiển…Hởi ơi ,
cuộc đời sao nhiều nổi bất công !
Không thể nào nhịn được cười khi nghe Sương B kể
chuyện Tuyết Mai đã thật tình khuyên 3 Đạo “|Hồi còn trẻ có tạo nghiệp gì nặng
lắm không,thôi bây giờ bị như vậy, cố gắng tu hành đi .Tu đi Đạo ơi , tu đi Đạo!
” Nghe thì thấy bình thường, nhưng lọt vào tai mấy ông quỷ quái thì là chuyện
khác, anh vừa nín cười vừa trả lời “ Rồi, rồi ,…chắc chắc là Đạo tu , nhưng
Tuyết Mai chỉ giùm Đạo tu ở đâu bây giờ ….”.
Vài ngày sau gặp Minh cải lương ,anh kể : “ hôm nọ
tui chở thằng Đạo đến thăm Sương B , nói chuyện một hồi nó đòi đi restroom
. Sương giật mình : không được, vô
đó trơn trọt, ông té là chết tui ,bây giờ ông ra ngoài vườn , rộng thênh thang
, tha hồ thả bom, Sau khi giải quyết xong nổi buồn ,nhìn qua hàng rào, nhà bên
kia có một người đàn ông đang tắm khỏa thân ,trên đường về nó đưa cho tui 100
ngàn ,kêu đánh con tôm ,trúng ngay lô đầu được 7 triệu ” trời đất , Việt kiều
cũng biết đánh đề ,hôm nào phải bắt 3 Đạo đãi 1 chầu lẩu tôm ở 5 Ri mới được .
Ốc Gạo
Cám ơn Hạnh gởi hình để Sương A có dịp nhìn lại được Anh Đào.
ReplyDeleteAnh Đào bây giờ đẹp hơn hồi đi học nhiều.
' Ái Khanh'..phải chăng là chị Khanh Phúc hải? Một thuở xa xưa từng biết chuyện anh Đạo..
ReplyDeleteRất xúc động khi biết anh Đạo đến giờ vẫn còn ấp ủ bài thơ " Ái Khanh". Khi con tim của anh vẫn còn rung động cho Ái Khanh thì muôn thuở anh vẫn là Quân Vương. Nhớ anh Đạo nhiều.
ReplyDeleteHạnh Phạm