Friday, March 14, 2014

VÀ ……. BẠN TÔI BÂY GIỜ


   ……. BN TÔI BÂY GI

Nghe điện thoại của Sương B, Ốc năn nỉ, vuốt ve, hù …dọa bắt anh Long chở về Biên hòa ,vậy mà cũng trễ ,nhìn bạn bè ngồi đông đủ ở quán nem Thanh Tùng, trong khi mình phải đi thêm một đoạn đến Biên Hùng mới quẹo được , Hởi ơi có lẽ Công trình đô thị bắt tay với công ty xăng dầu nên trong Thành phố mà phải chạy một vòng hơn 1km mới qua đường được.




Vào quán, những gương mặt thân thương đang hân hoan cười đùa :
 Sương B vẫn vui vẻ hoạt bát như ngày nào , nhưng sao nụ cười có vẽ mỏi mệt , có lẽ cuộc sống đầy bon chen nơi xứ người, đã lấy mất của bạn tôi cái hồn nhiên vô tư lự.




 Kim Ngân luôn có nét trang nghiêm .nụ cười của cô nàng nở ra đúng chừng mực,không dư thừa, không ào ạt ,ốc vẫn nghỉ đây là một con người mẫu mực ,của nguyên tắc , của công việc , tuy vậy , ở Kim Ngân vẫn không thể che dấu được vẽ nhiệt tình , sự chân thành của một người bạn tốt khi gặp những người bạn của mình.
 Nhìn Phạm Lan tươi cười, Ốc nhớ đến cô nàng hoa hậu của Tứ 1 ngày xưa, Ốc muốn nói với rằng : năm 16. 17. 18 bạn như một đóa hoa hồng đang khoe sắc, thì bây giờ ,bạn như một đóa hoa lan kín đáo , dịu dàng .




Ngày xưa Ốc vẫn ngưỡng mộ Hồng cúc , xinh xắn như một công chúa , nữ trang đeo đầy người ,, lúc nào cũng duyên dáng với cái khăn tay, Ốc cứ tưởng tượng nếu để cô bé vào tủ kính ,mọi người sẽ nghỉ là một con búp bê to đùng .
Sơn Phượng ngây thơ nhất trong đám , Phượng vẫn còn cái mộc mạc , giản dị của cô nữ sinh Ngô Quyền ngày nào , có lẽ cuộc sống của Sơn Phượng êm đềm, không sóng gió ,hoặc là bạn tôi được bảo vệ bao bọc trong tình thương nên vẫn còn hồn nhiên so với tuổi đời .




Trước đây Ốc không thân thiết cũng như không tìm hiểu gì về Như , có lần nghe Ẩn G và Sương A nói chuyện sẽ làm mai mối cho Như và anh của Ẩn G ,Ốc tự nghỉ “ lại thêm một cô bạn muốn xuất ngoại bằng cái vé hợp pháp là hôn nhân ”. Thú thật lúc đó Ốc hơi có phản cảm với Như .Bây giờ qua Sương B , một đôi lần trò chuyện , Ốc phát hiện rằng nếu nói Sơn Phượng ngây thơ 9 ,thì phải nói cô nàng Như ngây thơ 10, tâm hồn nàng như tờ giấy trắng ,Ốc vô cùng hối hận vì những ý nghỉ không đúng về bạn của mình ,Như rất  cô đơn ,sống đơn độc một mình với ….một con chó .Trong một căn nhà rộng với nhiều di ảnh người thân đã qua đời ,cuộc sống của Như khép kín ,tiếc rằng khi biết điều đó thì ốc đã đi xa,thời gian gần gủi ,an ủi Như không được bao nhiêu , thôi thì đành nhờ những người bạn còn ở tại Biên Hòa.



Sương Trầm : Cầu nối của những người bạn , với cặp mắt sáng long lanh , với nụ cười tươi tắn ,và nếu như …nếu như …
Qua 2 ngày, Ốc mời bạn bè đến ăn bánh xèo và bún mắm , Thật là vui khi được đón tiếp bạn bè, cám ơn các bạn đã thật tình thưởng thức ,niềm vui nếu không có một vài hạt cát lẫn vào thì thật là trọn vẹn , có một ai đã nói : “con Ngọc Hạnh bị sụp bẩy của con Sương trầm rôi ,con nhỏ này gài bẩy là đứa nào cũng dính“, Nhìn Sương Trầm  mong 1 lời đính chính , nhưng  cô nàng đắc thắng cười tươi : “ Ừa, bữa hổm con Như , bữa nay con Hạnh , mai mốt là con Phương ” , Ốc cũng cười , nhưng cảm giác thật là hụt hẩng ,” Chỉ là quí mến bạn bè, chỉ là mong muốn cùng ngồi với nhau ,đều là cha mẹ sinh ra ,ai khôn ,ai dại lấy gì để đo ”





Nhớ những người bạn của Ốc trong các đoàn Từ thiện , cùng vui chơi , cùng nhau chia tiền , khi chia tay  ,dứt khoát vui vẻ, không ai mang tâm trạng thiếu nợ người khác ,Ốc vẫn nghỉ sao bạn bè minh không làm như vậy ????
Còn những người bạn khác thì sao ? Nguyễn thị Nguyệt thường xuyên tham gia công tác từ thiện , Trọng Hạnh khó hiểu hơn , khi thì khoe giàu , khi thì than nghèo , Bùi thị Tròn thì gần giống như Tống ngọc Yến sống như cây cỏ nhờ vào phân bón , chờ ngày ra đi …Nghe nói Phạm ngọc Dung cũng bệnh nhiều lắm , nhưng mấy lần đến không gặp ( hay là gia đình ko cho gặp ).




 Trần văn Lợi ( Tứ 6 ) bị tai nạn giao thông ,gần như không cử động được, hoàn cảnh gia đình lại rất khó khăn ,vợ bệnh hoạn triền miên , Thương nhất là đứa con bệnh daw. Mỗi lần ghé thăm nghe ba mẹ gọi Ngọc Hạnh  , nó cũng bắt chước gọi là Ngọc Hạnh ,Nhớ hôm 30 têt là sinh nhật của Trần Lợi , ở rẩy về, Ốc chạy gần khắp Biên hòa , mua được cái bánh sinh nhật bắt kem xấu hoắc, mang đến tặng cho anh , nhìn anh nằm yên trên giường , nước mắt chãy dài trên khóe , nói không ra lời ,gởi anh 500 ngàn , số liền ít ỏi, nhưng vợ anh bật khóc, cám ơn rối rít .Ốc đau lòng quá, bạn bè ơi , cầu mong tất cả yên lành, đừng cho ốc thấy những điều thương tâm .




Saturday, March 8, 2014

HỒI ỨC VỀ BẠN CỦA TÔI

o    HỒI ỨC VỀ BẠN CỦA TÔI…..


•    Lâu lắm rồi ….    Chuyện đã qua gần 40 năm, vậy mà giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua .

•    Mới vừa thi đậu Tú Tài 2, được xuống sài gòn đi học ,ốc + Tròn +Trọng Hạnh +Sương B cùng thuê chung 1 căn phòng trên đường Trần Bình Trọng . Trong 4 đứa Sương B khôn ngoan lanh lợi nhất , Tròn thì kín đáo , chững chạc giống như chị hai , Trọng Hạnh thì hồn nhiên , ốc gạo thì lanh chanh . Được vài tháng thì Tròn báo sẽ nghỉ học ,ở nhà bán thuốc tây ,khi đó ốc thật là vô tâm ,không tìm hiểu tại sao bạn mình phải nghỉ học , chỉ phiền một chuyện là tiền thuê phòng 3 đứa còn lại phải trả nhiều hơn .





•    Được hơn 1 tháng , Ốc và Trọng Hạnh lén rủ nhau đi Sở thú, còn nhớ nhỏ Hạnh vừa cười vừa nói :” mầy đừng nói tụi con Tròn ,con Sương nó cười mình nhà quê đó, bữa hổm tao hỏi con Sương nói bộ ở Chắc cà đao mới lên sao mà không biết ,còn con Tròn nói Sở thú có gì mà coi ” Không biết nhỏ Hạnh hỏi thăm ai mà hướng dẫn rành rẻ : “Ra ngã 6 Cộng hòa ,đón xe lam đi Sài gòn , từ Sài gòn đi Thị nghè  đến sở Thú thì xuống xe , mua vé vào “  Nghe lời nó đi mà trong bụng lo gần chết ,nhớ lần trước cũng theo nó đi chợ Bến Thành ,hai con nhà quê cứ nắm tay nhau sợ lạc đường .Đã dặn dò kỷ càng là đừng mua cái gì ở Sài gòn hết , về chợ BH mua ,lúc đó báo cũng đăng mấy chuyện đi chợ Bến Thành  bị mấy bà bán hàng đánh hội đồng , nhỏ Hạnh cứ nhìn cây kẹp tóc ,nó thích lắm rồi , đến gian hàng nào cũng đứng lại nhìn, lần nào bị ốc kéo tay đi nó cũng ngoáy đầu nhìn lại .Thấy một chị bán hàng đẹp ơi đẹp, mặt hiền ơi hiền hỏi “ hai em mua gì đó , chị bán rẻ cho ”,thì con hạnh không nhịn được , nó giầng tay ra, chỉ ngay cây kẹp :” Em muốn mua cây kẹp này ” – “ em mà xài cái này là sang trọng mà đẹp lắm , rẻ thôi , chị lấy vốn em 70 ngàn ” ,chưa kịp cản thì Trọng Hạnh đã vọt miệng “50 ngàn đi chị ” – “ Trả thêm vài  tiếng đi em , chưa đủ vốn  em ơi ” Thấy ốc bấm tay ,nó biết đã trả giá  hớ nên vội vàng nói :”  thôi em ko mua đâu “,vừa quay lưng đi thì nghe chị ấy gọi “ Bán lổ vốn cho em nè, lấy cái mối mở hàng ”  làm như không nghe, nó kéo tay ốc đi thật lẹ , “trả giá sao ko mua, 2 con nhỏ kia đứng lại !” . khi đó mấy gian hàng kế bên đã có người đứng ra cản đường : “ người ta kêu 2 đứa kìa, quay lại đi ” .Liếc nhỏ Hạnh một cái, ốc biết thế nào cũng có chuyện , quay lại thì thấy chị bán hàng cười xởi lởi :“ nè em, bán 50 ngàn là chưa tới vốn“





•    Trọng Hạnh vừa nói : “ Bây giờ em ko mua đâu chị , em ko đủ tiền ” Gương mặt chị bán hàng  hầm hầm ,cái hiền lành dể thương biến đâu mất tiêu , “ Cô giởn hả , không đủ tiền sao trả giá , bây giờ có mua không “ . Ốc giật giật tay nhỏ Hạnh :” mua đi …”. Nó lắc đầu : “ tao ko mua “, mấy bà bán hàng chung quanh bu lại , ai cũng xĩa xói một vài câu, Ốc sợ quá vội vàng móc ra 50 ngàn :  “Dạ , em mua “.






•    Từ đó về đến nhà Ốc ko thèm nói gì với nhỏ Hạnh , về đến phòng trọ , Ốc hỏi mấy đứa :” Đố tụi bây biết cây kẹp này giá bao nhiêu “ ,nhỏ Tròn trả lời liền : “ 10 ngàn không “ Sương B thì rộng rải hơn : “ không mày , cũng 15 ngàn , Ủa , mà mày mua kẹp cho ai vậy Ngọc Hạnh   “ Đưa tay vuốt đầu tóc uốn ngắn như cái bắp cải  ,Ốc thở dài : “ 50 ngàn đồng đó , tại nhỏ Trọng Hạnh nè ….” .Sau khi nghe ốc kể lại , đứa nào cũng cười , Trọng Hạnh còn rán nói “Ai kêu mày mua chi ,tao đã nói là ko mua mà” “Thì trong 2 tao phải chọn một, không mua cây kẹp này thì phải mua bông gòn thuốc đỏ thôi “ lại một phen cười chãy nước mắt ,Ốc ngao ngán nhìn cây kẹp, liệng qua cho nhỏ Trọng Hạnh “ Cầm đi mày “ “ Tao không mua đâu ,mắc lắm “ – “Cho mày đó ”nó cầm cây kẹp ,hỏi lại “Vậy mày cho tao thiệt nha, cám ơn mày “ Thấy nó hồn nhiên như vậy , ốc vừa giận vừa buồn cười ,thôi thì đành cười cho đời bớt khổ, bù lại cái lổ vừa qua, ai biểu mình lớn hơn nó một tuổi làm chi 














•    Nhắc lại chuyện đi Sở thú, hai đứa xuống xe lam .đi tới trước cửa , mua vé vào xem , thấy người ta đi đông quá, hai đứa đi theo ,thẳng tuột từ cửa trước ra khỏi sở thú bằng cửa sau ,thấy xe chạy quá trời , nhìn nhau , nắm tay quay lại ,người ta đâu có cho vô ,ko lẽ trở về .đành phải mua vé lần thứ 2 để  được vào tham quan Sở thú .






•    Nhớ lúc đó Ốc có quen với một anh bạn Bắc kỳ làm ở Ban biên tập báo thiếu nhi Mầm Non,đang học ở Đại học Vạn Hạnh . gần đến ngày sinh nhật anh ,  hỏi anh thích quà gì ,anh cười cười : “ Em tặng cho anh hoa hồng đi ” ,trời ơi , trúng tủ rồi, nhỏ Sương B mới dạy mình làm hoa giấy, món quà này vừa rẻ tiền, vừa được khoe tài : “ Dạ , em sẽ tặng anh 10 đoá hoa hồng luôn ,làm bằng giấy cho anh giữ được lâu “,”tốt quá, nhớ cho tí nước hoa để thơm thơm giống như thật nhé “. Làm xong một giỏ hoa hồng đủ màu sắc ,vấn đề nan giải là lấy ở đâu ra dầu thơm,4 đứa ở đây đâu thấy đứa nào xài ,không lẻ mua một chai dầu thơm về chi  xịt một lần , minh cũng ko rành , mua mùi gì mới ko bị đánh giá là nhà quê .đang ngồi suy nghỉ thấy nhỏ Tròn tắm xong bước vào phòng mở tủ lấy chai dầu xịt vào 2 nách , nó bước lại gần, Ốc nghe mùi thơm phức , đúng là dầu thơm rồi , nhưng nếu hỏi xin , nó sẽ kể cho cả phòng nghe và tụi nó tha hồ cười ,thôi thì đành làm đạo tặc ,chờ nó đi ra ngoài, ốc ăn cắp xịt lia lịa vào giỏ hoa ,trả lại chai dầu mà trống ngực còn đánh thình thịch ,đúng là trong cái khó , nó ló cái khôn . Sau này Ốc mới biết đó là chai xịt khử mùi hôi nách ,không biết anh có nhức đầu khi mở giỏ hoa ra không Hởi ơi ! cái khó nó ló cái ngu ra.











•    Trong4 đưa , nhỏ Tròn tuân thủ đúng nguyên tắc :buổi chiều đúng 5 giờ phải tắm , lạnh nóng gì cũng vậy , 1 bộ đồ mặc ở nhà, đồ đi học thì 2 ngày một bộ , Trọng Hạnh hơi mập , nóng nảy trong người, ngày tắm 2, 3 lần , tắm xong không bao giờ chịu lau , mặc lại quần áo củ ,ướt chèm nhẹp ,nói thì nó bảo :” để vậy cho mát ,tao tắm một ngày mấy lần , ko lẽ thay mấy bộ đồ sao ”.Sương B thì chiều phải thay một bộ ,sáng phải thay 1 bộ,đi học thì sáng áo dài, chiều quàn tây .nó lý giải “ tối phải thay quần áo sạch , ngủ mới ngon giấc ,sáng quần áo nhăn nhó , thay đồ khác là đúng rồi , đi học thì buổi sáng thướt tha làm điệu chút xíu , chiều nóng quá , mặc đồ ngắn cho khỏe .”, chỉ kẹt một cái là nhỏ sợ lạnh lắm , hôm nào trời mưa là chỉ thay quần áo , ko tắm .,Ốc với con Tròn nói với nhau : hai đưa này một đứa tắm ko thay đồ, một đứa thay đồ ko tắm , đứa nào ở bẩn hơn đứa nào ta ???








•    Trong 4 đứa nhà quê lên Sài gòn , Sương B sang trọng nhất , Ốc ngưỡng mộ nhỏ vô cùng ,trắng trẻo ,xinh gái , nói chuyện từ tốn , tế nhị , vui vẽ .  nhỏ có 2 cái áo dài màu vàng và màu hồng ,nó mặc cái nào nhìn cũng đẹp , cũng sang trọng , Ốc cũng có 2 cái đều màu xanh ,mặc cái nào vào ốc cũng thấy minh giống như con quạ đen  ,thôi thì đành mặc áo dài trắng thời trung học vậy , Có lần nhà văn Trương Đạm Thủy rủ Ốc đến tòa soạn báo Trắng Đen chơi ,dù gì Ốc cũng là cây viết thường xuyên của trang Họa Mi do anh phụ trách ,Ốc đắn đo suy nghỉ :  ko lẽ mặc đồ ngắn , mà mặc áo dài của mình thì ốc không tự tin , may ghê nhỏ sương ngỏ ý  :” Ngọc Hạnh mặc cái áo dài màu hồng của tao coi có đẹp hơn không ?”. mặc thử , ốc thấy hình như mình bớt xấu hơn một chút , thấy ốc khoái chí, mỗi lần đi chơi với mấy ông anh làm báo, Sương B dều kếu lấy áo dài của nó mặc , nhiều lúc ốc cũng xấu hổ , không biết mình có lợi dụng lòng tốt của bạn bè không ta ?,Trong mắt của Ốc lúc đó , Sương B như một cô tiên nho nhỏ , cầm cây đủa phép giúp đở mọi người.





•    Học được hơn nữa năm ,Trọng Hạnh lại nghỉ học đi làm ở Sanyo, hai đứa còn lại không đủ tiền mướn một phòng , Sương B xã giao giỏi ,chưa đến cuối tháng đã dẫn ốc đến nhà trọ khác , cũng đường Trần bình Trọng  nhưng sâu trong hẽm ,Ông chủ già gần 70 tuổi,có cô vợ hơn tụi này 3 tuổi ,không biết nghỉ sao mà tụi Ốc gọi ông bà là : Chú Tư + Chị Hương.
•    Ông chủ có một điều kiện là không được tiếp khách tại phòng trọ ,thế là đành giã từ ông anh Bắc kỳ ,giã từ luôn những gòi xê ri , những bịch cóc ổi …..anh thường mang đến phòng trọ cho ốc . Tại nơi ở mới tụi Ốc ở chung với một chị làm ở ngân hàng ,chị đã gần 30 tuổi chưa có gia đình , nói chuyện thật nhẹ nhàng ,ngọt ngào như rót mật vào tai ,có lần ốc hỏi : “làm sao chị có thể nói chuyện thu hút người đối diện như vậy ?”, chị cười : “khi nào em bằng tuổi chị , chưa lập gia đình em sẽ hiểu “. Thú thật cho đến bây giờ , ốc vẫn chưa hiểu tại sao .






•    Nhớ nhất là những buổi tối hai đứa hay ra đầu đường ăn sâm bổ lượng , só lần ngồi trước xe, thấy ông bán hang sơ ý , ốc lấy trộm một trái táo tàu ,nhỏ Sương lấy một củ năng , thấy ông  ko biết ốc lấy thêm vài trái nữa, nhỏ Sương cũng lấy thêm 2,3 củ năng , cả hai khoai chí cười rúc rich , đến lúc tính tiền hai đứa ngơ ngẫn sao mắc hơn hôm qua , ông chủ giải thích : nị này lấy thêm 4 củ năng, nị này lấy thêm 5 trái táo …. Cả hai cười ngất , trời ạ , đúng là “ kỷ năng bán hang ”












•    Từng kỷ niệm như  hiện lên  trong đầu óc , lần này nhỏ Sương về , Ốc ở tận trên rẩy , cả  hai đều không biết đi xe gắn máy ,khó thể hết lòng  vì khách được. Khi có một người bạn từ xa mới về, ốc chỉ muốn làm sao cho bạn ấy biết rằng ở quê nhà vẫn còn những tình cảm , những ưu ái dành cho kẻ ở xa quê , Ở đây lại là cô bạn thân thiết ,thương lắm ,nhưng lực bất tòng tâm Sương ơi , may thay còn có nhỏ Như ,cô nàng này là tỷ phú thời gian ,thôi thì hãy dành cho bạn bè một ít nghe Như  ,Ốc gạo ở rừng vẫn nhớ đến các bạn , nhớ nhiều lắm , lần trước Bùi Đức Tùng về VN  ốc không gặp được, vẫn thấy tiếc nuối , lần đi ăn nem nướng với bạn bè ở Thanh Tùng nghe nhỏ Sương trầm nói : Bùi Đức Tùng cũng tiếc là ko gặp được Ốc gạo,  Ốc bèn nhờ nhỏ Sương Trầm chuyễn lời giùm là Ốc cũng ngưỡng mộ bạn ấy lắm và rất lấy làm tiếc , thôi thì hẹn lần sau vậy .






•    Có lần Ốc đọc được ở đâu đó : 


•    Bạn bè là một thứ gì đó thật xa xỉ. . .
• Quen biết cả tỉ.
• Tri kỉ được mấy người.
Bạn tốt thì hiếm
• Bạn điếm thì nhiều
Bạn hiền thì không có...
• Nhưng bạn chó thì mọi nơi.
Chơi được thì chơi....
• Không chơi được thì bơi ra chỗ khác.
~> Cần bạn chứ không cần rác trôi sông >





•    Đoc xong Ốc nghỉ thầm , hên quá , bạn bè tui thì quen biết không nhiều , toàn là người tốt ,buồn thay cho ai đó đã quen biết toàn kẻ không ra gì  nên mới bi quan nhìn bạn bè như vậy .


•    Tự nhiên muốn hét to lên , những người bạn của ngày xưa, của bây giờ , và những người sắp  là bạn của ốc gạo mãi mãi tuyệt vời trong tâm tưởng của ốc .


Hạnh Ốc Gạo