Wednesday, October 9, 2013

Thơ Bùi Đức Tùng

Đổi Đời… !

Thời gian kéo dài trong trống vắng
Cô đơn che lấp bóng đêm xâu
Buổi ăn một mình ngồi buồn tẻ
Phố chợ đông người vẫn bơ vơ



Xa mẹ hôm nay đã vài ngày
Hồn còn lơ lửng mấy tầng mây
Nhớ những tiếng cười…và tiếng khóc
Những tiếng thở than…oán trách đầy

Những buổi nấu cơm…khi đi chợ
Những giờ uống thuốc…sáng cà phê
Những tối nằm giường…bên mẹ ngủ
Quay dùm điện thoại…lại nghe dùm

Mẹ mẹ con con thế mỗi ngày
Sáng trưa chiều tối lững lờ trôi
Chăm sóc lẫn nhau quanh năm tháng
Êm đềm hạnh phúc sống bên nhau…

Mẹ nay sẽ có đời sống mới
Và con cũng thế đó mẹ ơi
Cuộc đời đã ngắn càng thêm ngắn !
Nay mẹ con ta lại đổi đời…

Mẹ ơi mẹ mới có chín hai
Đau lưng nhức mỏi vẫn lai rai
Chỉ mong mẹ sức còn mãi mãi
Còn như con trẻ học mỗi ngày…

Bùi Đức Tùng

1 comment:

  1. Hạnh phúc thay : những ai còn mẹ ,
    không như tôi : trụi lũi...mồ côi .
    ngậm ngùi nghe tiếng hát ru ( Mẹ già như trái chín cây , gió lay mẹ rụng con rày mồ côi ...)
    mắt như có khói lam chiều vấn vương

    ReplyDelete