Tuesday, February 26, 2013

Chuyện ngắn

 HẠ ĐỎ - BIỂN XANH


Buổi chiều ở Moore River, trên đỉnh ngọn núi chập chùng, nơi đã xây một khoảng sân bằng đá vây quanh, trở nên một thắng cảnh nổi tiếng cho khách du lịch viếng thăm. T. tựa người vào vành lan can đã mát lạnh đối mặt về phía trước. Mặt trời đỏ rực đang từ từ chìm xuống, tỏa ánh hào quang sáng ngời, như trái bóng đỏ khổng lồ, rồi chậm rãi chạm đến vành nước biển xanh ngát rồi lặn dần. T. cảm giác như bay chới với trong một cõi vĩnh hằng thoát tục nào đó. Phía dưới chân núi này là một hình ảnh không thấy nơi nào ở miền Tây Úc, đây là điểm ngưng của dòng sông Moore nước ngọt trong vắt, cách sông một ngọn đồi thấp, là đại dương mênh mông với bãi cát trắng xóa. Người ta có thể tắm, câu cá Hanh (black bream) và chơi các loại thể thao dưới nước trên sông Moore, hoặc đi bộ băng ngang ngọn đồi thấp để tắm biển, surfing hay dùng tàu chạy ra sâu bắt lobster, câu cá lớn nếu muốn. Từ trên đỉnh núi cao này nhìn xuống, sông, đồi và biển vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ trong buổi chiều tà như hôm nay.







Mùa Hạ oi bức trong thành phố đã biến mất nơi này, gió mơn man tóc T. hòa quyện với mùi nước biển và không khí mát mẻ ập vào mũi T. một mùi vị ngất ngây khó tả. Một nỗi hạnh phúc an bình choáng ngộp tâm hồn T. suốt mấy ngày thần tiên vừa trôi qua. Buổi ăn chiều nay cả đại gia đình quây quần chung quanh bàn ăn lớn, trong căn nhà ấm cúng quay mặt ra biển để cùng mừng sinh nhật đứa cháu vừa tròn 18 tuổi, cười giỡn trò chuyện, mở quà sau khi bài hát Happy Birthday chấm dứt trong tiếng chúc mừng náo nhiệt, vẫn lãng đãng tiếng sóng biển đập vào bờ như một điệu nhạc du dương bất tận. Buổi sáng mấy anh em mướn chiếc tàu nhỏ vài giờ thôi để đi câu cá Hanh trên sông Moore. Nói là đi vớt cá Hanh thì đúng hơn. T. không thể tin nổi mắt mình khi từ mũi tàu nhìn xuống dòng nước trong leo lẻo, đàn cá Hanh đủ cỡ lượn lờ khắp nơi, chỉ cần cầm vợt vớt lên là ít nhất dăm ba con cá đã nằm trong vợt rồi... Trên sông khá đông người ơi ới reo hò, cười giỡn khi bắt được một con cá to nào... Nước trong, không quá sâu, gió lồng lộng thổi và cảnh vật hai bên bờ như tranh vẽ... Thật không có nỗi hạnh phúc nào hơn. Trưa nay cả nhà sẽ thưởng thức món cá Hanh ngọt lịm, chiên dòn dầm nước mắm đây. Ngày nào cũng thế, bừng con mắt dậy để dõi tầm mắt ra ngoài cửa sổ và say sưa với hình ảnh một bãi  biển đẹp tuyệt vời, mây trắng như bông từng cụm tiếp nối màu xanh đại dương sặc sỡ. T. vội vã khoác vào chiếc áo tắm, quơ lấy chiếc khăn tắm to xù, chạy u xuống bãi cát mịn trước nhà dầm mình trong dòng nước biển mát rượi. Mùa Hạ ở Tây Úc là như thế trôi qua với T. Nơi này, T. lớn lên với cát trắng, biển mặn và khung cảnh êm đềm... buổi sáng tinh sương, buổi chiều tà trong ánh dương dần tắt. Quê hương thứ hai của T. đó, kể từ ngày đặt chân lên đất nước này ba mươi bốn năm về trước. Nhưng ở bên kia bờ đại dương là quê hương thứ nhất, là mái ấm của hai mươi năm kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm trí T.. Là nơi có dòng sông Đồng Nai hiền hòa, có xóm chợ in mòn vết chân tuổi thơ, có công viên thơ mộng để mỗi buổi chiều T. và lũ bạn cùng xóm tung tăng nô đùa. Nơi đó, con bé T. đã biến thành thiếu nữ, để biết yêu hoa Lục Bình tím ngắt dọc theo bờ sông Đồng Nai, trôi lơ lửng từng chùm, tím cả bờ sông, tím cả lòng cô thiếu nữ Biên Hòa ngây thơ.







Thật xúc động với món quà nhỏ của ông anh gửi từ Việt Nam sang, chỉ là vài tấm ảnh công viên chợ Biên Hòa với cầu mát vẫn còn đó, khu công viên sông Đồng Nai vẫn mượt mà với cây kiểng và những bãi cỏ xanh  được chăm sóc kỹ lưỡng làm T. cảm động, người ta đã không bỏ quên một góc kỷ niệm tuyệt vời của T. trong thành phố Biên Hòa nhỏ bé. Chỉ chừng đó thôi, cũng đủ cho T. bồi hồi, và rồi bao nhiêu là kỷ niệm ấu thơ bỗng tràn trề cho nghẹn tim, cho mờ mắt, cho lòng thổn thức, nhói nhè nhẹ cơn đau… Cũng là mây gió mơn man, cũng là biển mùa Hạ xanh thẫm, cũng là sông êm đềm chảy, nhưng ở mỗi nơi đã chuyên chở cả một tâm tình hoàn toàn khác biệt trong lòng T.

T. tha thiết lăn ngón tay trên tấm hình căn nhà cũ, bây giờ buồn thiulặng lẽ một góc, cũ kỹ và tàn tạ bên cạnh những căn nhà hàng xóm đã được tân trang hiện đại hơn. T. buồn và nhớ Ba của T., đã dành rất nhiều công khó và thời gian để gầy dựng tổ ấm này lên cho vợ con có những giờ phút ngọt ngào hạnh phúc với nhau, biết bao nhiêu kỷ niệm của những ngày Tết, Giáng Sinh trong căn nhà này mỗi độ Xuân về. T. không thể quên được nỗi náo nức của T., dù là cô bé bảy tuổi hay đã là thiếu nữ mười bảy tuổi. Buổi sáng mùng một Tết cười sung sướng trong chiếc áo dài mới, dơ tay nhận lấy gói đỏ lì xì của Ba Má, rồi lí nhí lời chúc đầu năm. Nhìn Má T. chăm chú ngắm từng tấm hình khu xóm chợ Biên Hòa thật lâu, mỗi tấm hình chắc chắn đã đưa lòng bà mẹ Việt Nam này trở về quá khứ đã rất xa xôi.

Ánh nhìn Má bỗng lạc dần, chìm đắm như đang mơ, bờ môi khẽ run méo mó, mắt vội vã chớp nhanh, cho những giọt nước mắt tương tư một thời đừng rơi xuống. T. hiểu lắm, hai mươi năm của mình, nhưng đã là năm mươi năm của đời Má chôn vùi nơi đó. Má về làm dâu lúc mới vỏn vẹn mười tám tuổi, làm lên sự nghiệp cho gia đình chồng, năm ba mươi lăm tuổi đã ôm trên tay chín đứa con, nuôi nấng dậy dỗ bằng tình thương, sức lực và tuổi thanh xuân của mình. Đây mới chính là thành tích vĩ đại nhất đời Má. Mỗi lần hai Má con ngồi bên nhau hàn huyên tâm sự, Má luôn nhắc nhở T. ''Con cái là núm ruột, là hơi thở, là tình yêu cả đời Má''. Sinh nhật Má tám mươi tuổi mấy năm trước, T. cùng Má trở về thăm Biên Hòa lần đầu tiên, nhưng rốt cuộc Má không dám cho xe dừng lại ở nơi này, sau khi đã choáng váng khám phá ra căn nhà to lớn của Ông Bà Nội đã không còn nữa. Mảnh vườn cây ăn trái và căn nhà xưa to lớn, đã chất chứa luôn những mảnh đời của những người thân yêu sống trong đó đã tiêu tan! Bây giờ chỉ là con đường quốc lộ xe chạy mịt mù. Má như không còn sinh lực để bước chân vào xóm chợ nữa, sợ rằng phải đối diện thêm nhiều mất mát và đổi thay chăng? T. chỉ còn biết nắm lấy bàn tay Má xiết nhè nhẹ, ngậm ngùi thôi .

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, T. cảm thấy vui mừng nhìn thấy thành phố được đổi mới đẹp đẻ, mới mẻ hơn, để còn mãi mãi tồn tại và lại trở nên một mảnh ký ức tươi mát cho thế hệ sau này. Đâu đó trong những góc phố, trong những con đường này, linh hồn của Biên Hòa không hề thay đổi, vì tấm lòng của những con người Biên Hòa tha phương đã không hề đổi thay.


 H.C



2 comments:

  1. Đọc xong bài của H.C, mình cảm đông làm sao! Thấy nhớ BH quá ! Đúng rồi, dù ở nơi đâu, dù vật đổi sao dời, "tấm lòng của người BH tha phương không hề đổ thay "...

    ReplyDelete
  2. Với tình yêu tha thiết
    Luôn nhớ về Quê hương
    Một thời đã luyến thương!
    Tình mình vẫn cứ vương

    ReplyDelete