Thursday, February 21, 2013

Chuyện ngắn

-->
BỤI PHẤN HỒNG




     Lững thững bước một mình trên bãi biển buổi chiều, chiếc nón rơm rộng vành hờ hững trên tay, gót chân trần in những dấu vết lúc nhẹ, lúc sâu trên cát trắng, tôi ao ước đó là bước chân chàng bên cạnh tôi, ngồi bệt xuống cát, bó gối nhìn cảnh mặt trời lặn đẹp như tranh... Tôi chìm vào giấc mơ đẹp nhất đời mình.


     Giấc mơ có bảng đen phấn trắng và những kỷ niệm đẹp như mầu hồng thời con gái. Một lớp học gần hơn một trăm lũ học trò trai gái. Bầy con gái khoảng năm mươi đứa ngồi vào dãy giữa mười bàn, bọn học sinh trai ngồi hai bên, Bầy con gái tuy nhân số ít hơn nhưng chất lượng thì không kém bọn con trai đâu nhé. Ở cái tuổi ánh mắt biết trao nhau rộn ràng, biết thẹn thùng khép nép để bọn con trai bối rối nhìn con nhỏ mới ngày nào còn nghịch ngợm như gì, nay bỗng lạ hoắc lạ quơ như nàng tiên bé bỏng nào trên trời rơi xuống.Thế là bọn con trai bỗng trở nên tư lự ít nói hẳn ra, vì biết rằng chỉ nên đứng xa xa mà ngó, nhỏ nào cũng có mấy cái đuôi cây si dài lượt thượt cả rồi, nhưng ai cấm được mơ, nên mắt các chàng cứ lang thang ngoài cửa sổ.

      Tiếng chuông reng giờ tan học, tôi ôm cặp trước ngực thong thả bước ra với  nhỏ bạn thân, hai đứa khúc khích nói cười... Gần Tết rồi đó, cổng trường tràn ngập những tà áo dài  tung bay trong gió Xuân nhẹ nhàng lên xuống, như một đàn bướm trắng, những khuôn mặt con gái mắt long lanh, môi mộng đỏ, Những chàng trai trẻ đã đứng trước cổng trường từ đời nào, như chờ đợi bóng dáng nào của ''bé''. Mấy ông Không quân tựa người vào cửa xe, tay phì phèo điếu thuốc lá ra vẻ bồn chồn trông ngóng.

      Tôi chỉ nhỏ T. mấy đứa bạn gái trong lớp phá như giặc, giờ này bỗng dưng ngoan hiền hạ vành nón lá, mắt khẽ chớp, môi ướt chúm chím nụ cười mỉm chi... Dễ thương như mèo con. Trời ơi, các cô nàng diễn kịch điệu nghệ hết chỗ chê, bằng cớ là các anh chàng đều ngó theo mê mệt. Quang cảnh cuối tuần trước cổng trường tôi đều diễn ra không khí rộn ràng kẻ đón người đưa như vậy.
       Tôi và T. quyết định thả bộ vì trời gió mát, và vì hai đứa sắp chia tay nghỉ ở nhà chào đón Tết  Nguyên Đán với gia đình, vậy mà trong cặp hai đứa đã đầy ắp thiệp mời đi party tất niên, tân niên, chẳng biết đi chỗ nào, bỏ chỗ nào. Chúng tôi nghĩ đến những party cho riêng nhóm bạn thân nhất mười mấy đứa, cộng với bồ bịch chúng nó, nhân số đã tăng lên gấp đôi rồi còn gì.
      T. đã gắn liền với chức vụ trưởng lớp từ đệ thất đến giờ, nên bước vào trong cổng trường là cô nàng nghiêm nghị, đoan trang, nói năng chừng mực nhỏ nhẹ, tôi yêu T. những lúc cô nàng chỉ là của riêng tôi như thế này. Đột nhiên T. thụt cùi chỏ vào người tôi đau điếng...''Chàng của mày kìa'', tôi chỉ kịp thấy một khuôn mặt con trai quen thuộc với nụ cười nhếch một bên môi ''đểu ơi là đểu'', ánh mắt nghịch ngợm dừng lại trên mặt tôi vài giây,''chàng '' của T. phía trước lái chiếc xe gắn máy làm tài xế... Vậy là có cái đuôi theo tò tò trên đường về rồi, quê thật đó.
   Chàng đưa tôi miếng giấy gấp làm tư nhỏ xíu, tôi vừa đưa tay ra lấy thì miếng giấy đâu không thấy, lại cầm nhầm ngón tay trỏ của anh chàng thay vào đó khi nào không biết, anh chàng lém lỉnh cười ''khà khà'' khoái trá nói lớn: ''Trời ơi, dám nắm lấy tay con trai ha ?''.  Mặt tôi nóng bừng, đám con trai chung quanh cười hùn theo làm hai má tôi nóng lên, mái tóc bum bê không đủ che khuôn mặt tròn quay của con nhỏ bây giờ đỏ như mặt trời mọc.
  Tôi không thèm lấy thơ nữa, bỏ đi trước một mạch, T. kêu theo ơi ới ''đợi T... đợi T. với...'' Tôi thầm nhủ ''Giận luôn cho biết, không thèm nói chuyện một tuần luôn''. Cả tuần sau đó thơ chàng bay đến như bươm bướm, lúc nằm trong hộc bàn tôi ngồi, lúc nhờ nhỏ em cầm lên đưa tận tay, năn nỉ ỉ ôi ''cho anh gặp em một chút thôi v.v...'', tôi cho anh chàng leo cây luôn. Sau một tuần thì đến phiên con nhỏ cũng... chịu thua luôn vì... con nhỏ nhớ chàng quá là nhớ.

    Tôi nhớ mà tội nghiệp anh chàng phó trưởng lớp si tinh mấy năm trời, nói chuyện với tôi mắt không dám nhìn thẳng, lắp ba lắp bắp cà lăm hoài, tay chân thừa thãi chẳng biết để đâu. Trong tất cả các cây si, chỉ có anh chàng này là tôi ''tha', vì lý do đặc biệt, còn các cây si còn lại tôi hành hạ tơi bời, hình như con gái đứa nào cũng qua thời gian cho con trai nếm cái ''thú đau thương'' này, tôi không làm gì ''khác người'' đâu.
    Đó là năm mà chả hiểu sao trường chọn lớp tôi làm ''lớp kiểu mẫu'', lựa ra một số học sinh có triển vọng đặt vào hết một lớp ban toán, tôi thật kém may mắn, không hiểu sao dốt toán như tôi mà bị chọn vào lớp kiểu mẫu này. Nên anh chàng phó trưởng lớp thông minh kia, một năm bốn kỳ, lúc nào cũng bị đôi mắt chớp chớp của tôi ''hốt hồn'', để kèm toán cho tôi, hoặc cho tôi copy các bài kiểm học kỳ trong năm. Hy vọng tôi đã không để lại cho tim anh một vết thương nào của tuổi học trò nhé. Xin lỗi vì anh đã đến sau mối tình đầu của tôi một năm trời.
    Băng mười mấy đứa con gái chúng tôi đẹp nổi tiếng trong trường, ăn hàng dễ sợ, và học hành cũng chẳng thua ai. Có TH. hoa khôi của khu Bắc kỳ Hố Nai, người Hà Nội, đẹp não nùng, giọng nói em như bài thơ, dáng dấp khoan thai nhẹ nhàng. Có N.H. cũng con gái Bắc, mắt to như Nai, da trắng trẻo như công chúa Bạch Tuyết. Với H. hoa khôi khu Nam kỳ có chiếc răng khểnh cười có duyên, C. xinh xắn như búp bê từ trường Pháp ở Saigon đổi về, tiếng hát líu lo dễ thương làm sao v.v... vẽ nên những trang lịch sử tình yêu cho những chàng học sinh thời ấy.
    Chúng tôi may mắn vẫn còn giữ liên lạc với nhau cho đến giờ này, gần bốn mươi năm qua rồi. Mẫu chuyện trên môi bây giờ không còn là những mối tình học trò lãng mạn hay những môn thi hóc búa, mà xoay quanh vấn đề sức khỏe và con cháu đứa này thế nào, con cháu đứa kia ra sao, chia sẻ nỗi lo âu làm mẹ, làm vợ và thậm chí... làm bà nội bà ngoại nữa.
    Lần cuối cùng tụ tập lại với nhau, TH. vẫn đẹp kiêu sa với mái tóc búi cao, khuôn mặt nhìn nghiêng cắt những nét cong kiều diễm, H. vẫn răng khểnh có duyên, C. đôi mắt tròn xoe, hàng mi dầy cong vút... Tôi ngụp lặn trong tình thân bạn cũ, thương tụi nó vô cùng. T. cằn nhằn ''mày từ xưa tới giờ lúc nào cũng bịnh hoạn làm tụi tao lo lắng vô cùng''. Ừ, tôi nhỏ con nhất bọn, tuổi tuy trẻ hơn, nhưng thời xưa mỏng manh như lá cây. Cả bọn xúm nhau săn sóc cho tôi như công chúa .
   Tôi ngắm chân mình trong đợt sóng biển lăn tăn vào bờ, nước rút ra cuốn theo những  đợt cát trắng dưới chân tôi mềm mại vuốt ve. Nắng bắt đầu tắt dần, gió biển mơn man hai vai trần, tôi ôm xiết hai bàn tay trước ngực, nói với mình ''không chịu thua đâu, sẽ khỏe để còn gặp lại bạn bè nữa đó''. Mặt trời hôm nay lặn dần, nhưng ngày mai này thôi, một ngày mới sẽ bắt đầu rạng rỡ hơn. Tôi quay lưng bỏ lại bóng đen buổi chiều tà, mỉm cười nhớ lại căn phòng ngủ ngày mai sẽ tràn ngập ánh nắng lung linh khi tôi bừng mắt dậy... H.C. của tôi ơi, đừng nản nhé.! 

H. C. (Hoàng NTP) Cựu học sinh Khiết Tâm

Bài nầy do Bùi Đức Tùng giới thiệu


1 comment: